Đó là khoảng thời gian khó khăn khi con gái đầu lòng của tôi bước vào tuổi ăn dặm, nhưng nó đã cho tôi rất nhiều kinh nghiệm quý báu. Việc phát hiện bé có phản ứng với thức ăn hay không là điều rất quan trọng, cần sự quan sát kỹ lưỡng và sự nhạy bén của mẹ, vì ở độ tuổi này bé chưa biết nói nhưng sẽ bắt đầu xúc động. Với các loại thực phẩm khác nhau. Con tôi bị dị ứng với tôm. Lần đầu tiên ăn cháo tôm, cơ thể anh hơi đỏ lên, thậm chí có chút buồn nôn.
Dù lo lắng nhưng ngay từ đầu tôi đã cho cháu ăn rất cẩn thận, thử phản ứng thể tích ít nên tôi quyết định không cho con nhập viện. Thay vào đó, nên cho bé tắm nước nóng, xoa bóp nhẹ nhàng vùng bị hăm, cho bé bú thêm sữa, ăn nhẹ với cháo thịt heo, cà rốt và quan trọng nhất là uống nhiều nước hơn mỗi ngày. Đi tiểu nhiều giúp đào thải nhanh các chất gây dị ứng ra khỏi cơ thể.
Tôi rất vui vì các triệu chứng dị ứng gần như biến mất sau một đêm. Nhưng năm sau, tôi quyết định không cho tôm ăn nữa, vì tôi chưa sẵn sàng để thử lại cơ thể non nớt của nó. Mãi đến khi bé được 2 tuổi và chuẩn bị đi nhà trẻ, tôi mới lên kế hoạch khắc phục chứng dị ứng tôm. Bữa đầu tiên mình cho bé ăn tôm nhỏ nấu canh, bé ăn canh chưa ăn tôm thì từ từ thái nửa miếng nhỏ rồi cắt thành con tôm bằng đầu ngón tay. Vì bữa cuối phải hoàn toàn không bị dị ứng, lượng đường fructose tăng đều nên bé nhà tôi đã thích nghi.
Trong thời gian học mẫu giáo, dịch vụ bao bữa sáng và tối đã có sẵn. Ở trường tiểu học, dù không thích bạn bè nhưng cậu ấy vẫn ăn và chuẩn bị đầy đủ các bữa ăn đều đặn. Tôi cho rằng tuy bệnh hạn chế không quá nguy hiểm gây khó chịu như dị ứng nhưng cha mẹ nên lập kế hoạch tăng trưởng ngay từ nhỏ để trẻ phát triển thành những đứa trẻ chủ động. Đáng tin cậy và dễ hòa nhập .—— Nguyễn Thị Lan Hương