Bác sĩ Dương Tiến Kỷ trên sân tập của các cầu thủ Thanh Hóa. Ảnh: Đồng Việt .

– Con đường nào có thể dẫn đến công việc hiện tại của bạn?

– Bảo bối rối một chút, đó là “drama”. Nhưng quả thật, nếu tôi không thích bóng đá, thì chắc chắn tôi sẽ chọn vòng khác. Sau khi tốt nghiệp Trung cấp Y Dược học cổ truyền, tôi tham gia ngay vào CLB Thanh Hóa vào năm 2012, khi đó tôi vẫn đang đứng ở vị trí thứ hai. Trong vài năm tiếp theo, tôi làm việc ở câu lạc bộ Lào ở Viêng Chăn và sau đó là câu lạc bộ Sài Gòn. Từ năm 2017, tôi về đầu quân cho đội bóng quê hương Thanh Hóa.

– Vậy sự khác biệt giữa bác sĩ thể thao và bác sĩ đa khoa là gì?

– Chúng tôi tiến hành đào tạo theo cách tương tự theo đặc thù nghề nghiệp. Tuy nhiên, các bác sĩ thể thao có nhiều nhu cầu hơn. Bởi vì, ngoài việc phải nắm vững giải phẫu, bệnh lý và phương pháp điều trị, chúng ta còn phải am hiểu về tập luyện phục hồi chức năng, dinh dưỡng và kinh nghiệm thực tế. Điều này khác với việc nói bác sĩ thể thao “giỏi” hơn các bác sĩ khác, nhưng thực tế công việc này đòi hỏi chúng ta phải làm nhiều việc hơn.

Ví dụ như thế này, đối với cùng một chấn thương, các bác sĩ khác chỉ cần điều trị để giúp bệnh nhân trở lại cuộc sống bình thường. Tuy nhiên, bác sĩ thể thao cũng phải sửa chữa khu vực bị thương, chuẩn bị cho các vận động viên, và tiếp tục giúp họ vượt qua bài kiểm tra để trở lại một đội được huấn luyện tốt. Có bồi thường không?

– Nó phụ thuộc vào câu lạc bộ. Một số có chính sách lương tốt, vì vậy các bác sĩ có thể yên tâm tập trung vào công việc của mình. Trong các câu lạc bộ khác, các bác sĩ thể thao phải tìm kiếm thu nhập bên ngoài, chẳng hạn như bán băng cát-sét và bán thiết bị phục hồi chức năng. Tuy nhiên, do thời gian nên hiệu quả công việc tay trái này không cao lắm. Bác sĩ tập thể dục hàng ngày 12 đến 16 giờ mỗi ngày. Khi dành thời gian cho gia đình, nghỉ ngơi là để kiếm thêm tiền.

– Trong số các HLV anh từng làm việc ở V League, ai coi trọng công việc của một bác sĩ thể thao nhất?

– Trên thực tế, mỗi huấn luyện viên đều có cách quản lý nhân sự và triển vọng nghề nghiệp của riêng mình. Tất cả đều đánh giá cao công việc của một bác sĩ thể thao, nhưng nếu người này thân cận nhất thì phải là HLV sắp mãn nhiệm của Thanh Hóa. Bất cứ khi nào một cầu thủ dính chấn thương, họ sẽ chủ động hỏi thăm tình trạng hồi phục và diễn biến hàng ngày. Và ông ấy chỉ có thể sử dụng các cầu thủ của mình khi tôi đồng ý cho họ tập luyện trở lại. Điều này cũng dễ hiểu, bởi Petrovich là một HLV cao cấp rất thành công ở môi trường bóng đá châu Âu.

– Vết thương nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho mọi người?

– Là Đường Hồng. Năm 2018, anh là một cầu thủ trẻ nhưng được đánh giá cao hơn rất nhiều. Để chuẩn bị cho mùa giải, Hồng đã va chạm với một tù nhân quản chế người nước ngoài và quỳ gối. Dự đoán ban đầu lúc đó là đứt dây chằng, có thể tài năng sẽ mãi mãi không xuất hiện. Đó là nỗi ám ảnh của các bác sĩ thể thao! May mắn thay, khi đã cố định thanh nẹp trong 10 ngày, kết quả chụp MRI là dây chằng bị lỏng. Tiếng thở dài lúc này, tôi vẫn còn nhớ rõ. Rồi Thống Hùng cùng U22 Việt Nam vô địch Đại hội thể thao Đông Nam Á .—— Bác sĩ thể thao làm việc như thế nào khi các môn thể thao bị hoãn vì dịch? —Thật sự mệt mỏi! V League bị hoãn nhưng các cầu thủ luôn sẵn sàng thi đấu trở lại nên toàn đội đã tập luyện rất tốt. Đây là giai đoạn tập luyện với cường độ cao gây ra nhiều chấn thương. Ngoài ra, về chế độ dinh dưỡng, cần thận trọng cung cấp các thực phẩm giàu vitamin để tăng cường thể lực và đẩy nhanh quá trình hồi phục của vận động viên.

– Điều ước của anh dành cho bản thân trong ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2?

Tất nhiên, tôi hy vọng tất cả các cầu thủ và huấn luyện viên đều khỏe mạnh. Tôi hy vọng trận đấu tại Việt Nam có thể diễn ra suôn sẻ và mang lại niềm vui cho người hâm mộ. Vì cuộc sống của chúng ta vốn đã khó, vì Covid-19 lại vừa khó.

Đồng Việt Nam